Rủ được em ghệ vú bự về phòng chơi xuyên đêm bấy nhầy

Hoàng bước ra từ căn bếp nhỏ, đôi dép lê lẹp kẹp trên sàn gỗ, tay cầm cốc cà phê còn nghi ngút khói. Hoàng đặt tay lên tay cô, bàn tay anh ấm nóng bao lấy những ngón tay lạnh buốt của cô, giọng dịu nhưng kiên định: “Em yêu, nếu có gì, nói với anh, đừng sợ, anh ở đây mà.” Thư hít sâu, đôi môi mím chặt, cuối cùng không giấu nữa, cô thì thầm: “Anh, là Nam, hắn bảo em gặp hắn tối nay, nếu không hắn gửi ảnh nhà hàng cho anh.” Hoàng siết tay cô chặt hơn, đôi mắt anh thoáng tia giận cháy lên, nhưng giọng vẫn dịu dàng: “Hắn còn dám đe dọa em sao? Cô cắn môi, tay siết chặt gối, tự nhủ: “Hắn không còn gì uy hiếp mình nữa, anh đã bảo vệ mình rồi,” nhưng ký ức về căn phòng khám lạnh lẽo lại ùa về không kiểm soát. Bây giờ, ngồi đây, chỉ nghĩ lại thôi mà lồn cô đã nóng ran, một dòng nước ấm âm ỉ rỉ ra, thấm qua lớp quần lót cotton trắng, làm cô giật mình co chân chặt hơn, “Sao mình vẫn ám ảnh vậy? Hoàng nhíu mày, cúi xuống nhặt lên, nhìn cô, giọng trầm: “Ai nhắn vậy, em?”
Thư lắp bắp, đôi tay siết chặt gối đến trắng khớp, “Dạ, không… không biết, chắc tin rác thôi,” nhưng ánh mắt hoảng loạn của cô không giấu được.